Một chút xấu hổ pha lẫn thú vị, tôi bước xuống cuối lớp, vuốt chiếc má tròn phúng phính của cô bé và trả lời: "Mặt cô giống con nít vì cô rất yêu con nít, như cô bé này chẳng hạn., nghe thật to tát và bạn nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ có thể thay đổi được "định mệnh".Đôi mắt mẹ Bông dịu lại đầy trìu mến.- Này, ông sao vậy, ông khóc hả, có gì nghiêm trọng không vậy? – Bác Hùng hỏi.Chẳng muốn nói gì nhưng luôn mong chờ sự thấu hiểu và cũng dễ dàng thấu hiểu người khác mà chẳng đợi phải nói nhiều.Con cảm thấy thất vọng lắm!- Sao con lại vô chùa thấp hương một mình vậy? Con có chuyện buồn gì phải không? Ta nhìn thấy nỗi buồn trĩu nặng trong đôi mắt con.Con luôn phải đối mặt với những sự thất vọng.Như thường lệ, một tô bò kho, hai ổ bánh mì, bàn bên phải, góc trong cùng.đó, không nói gì, không làm gì, chạnh lòng buồn man mát Ghét thở dài một hơi.
