Nhìn vào kính tiềm vọng, tôi thấy một chiếc tàu hộ tống, một chiếc tàu dầu và một chiếc tàu thả mìn.Tôi tự nhủ như vậy hàng giờ,và bắt đầu thấy dễ chịu.Nếu bạn muốn đừng tự hại bạn nên mua cuốnấy.Tôi còn giữ một bản của chữ kí đó của ông ta".Trên chiếc tàu đó, ông thấy người thuyền trưởng, đứng ở cầu thang, chỉ nhấn vào một cái nút mà làm chạy một cái máy, tức thì ngăn thiệt kín những bộ phận chính trong tàu, không cho phần này thông qua phần khác, ví dụ vì tai nạn nước có tràn vào cũng không đắm tàu được.Đã chích Péniciline, nhưng nhiệt độ của cháu lên xuống không chừng.Chúng luôn luôn rình tôi.Đi ngang một nhà thờ, nghe tiếng đàn du dương đánh bản: "Đêm tĩnh mịch", tôi bèn vô.Chao ơi! Không bao giờ tôi quên mùi hôi ấy.Chắc bạn ngạc nhiên, sao tôi lại cho chương này vào một cuốn sách nghiên cứu về ưu tư? Không có chi lạ đâu, vì có biết bao nỗi lo lắng, ân hận, oán hờn sinh ra do sự oán ghét công việc phải làm.
