Nhớ lại cái lúc tôi khóc, nước mũi chảy tong tỏng xuống trang sách.Nhưng chúng đã bị đời sống dán vào những vỏ bọc lạnh.Hắn phải lừa phỉnh mình.Rồi lại mặc cảm mình luôn cũ trong công việc sáng tạo.Và ông vội ngoảnh đi.Bác lên nhắc lại bài học thuộc lòng luân lí.Dù chỉ là một nhân vật.Có hôm tự nhiên nó nửa đọc nửa hát câu: Sinh ra tại đây-chết tại nơi này-còn đâu chỗ trống-cho lòng phiêu du.Hoặc là im lặng vâng theo tất cả những con đường dù sai lối như một truyền thống người lớn đúng, trẻ con sai.8 giờ dậy thì cái ngực lại rát.