Nhưng cái cảm giác bất bình trước một cuộc chiến phi nghĩa ở một xứ sở xa xôi thì chắc là chưa có.Một số người giúp đỡ nhiều.Hết xe này đến xe kia khoe giọng hát của mình trong cuộc thi ngoài trời.Sự quên tỷ lệ thuận với rủi ro.Hì, tất nhiên nếu quí bà kia định sàm sỡ bạn thì lại là chuyện khác.Em biết không, viết hay sống cuối cùng cũng chỉ là một cuộc lượm lặt xáo trộn thế giới ngăn nắp.Tôi lên gác và nẩy ra cái ý định xé.Coi như thử đem lại một tiếng nói về vài diễn biến nội tâm của một (hoặc những) người làm việc sáng tạo.Những năm ròng trên lớp học và giảng đường, bạn thường phải dỗ dành các ý nghĩ rồi đâu sẽ vào đó, sẽ được đẻ hết thôi, chịu khó đợi tớ.Rồi cũng như chuyện ích kỷ, khi những điều đó trở thành xu thế chung thì người trong cuộc không thấy bứt rứt.