Chỉ là ta đang viết.Ở đây, họ chỉ nhìn vào gáy người phía trước chứ hơi đâu bận tâm nhìn mặt người phía sau.Nàng bảo: Anh ăn hộp cơm kia đi.Bù lại, ông sẽ làm nô lệ nghệ thuật cho họ vĩnh viễn?Tôi không khó chịu, cũng chẳng động lòng.Dù sao tôi vẫn không thể không e dè dư luận.Mà cũng có thể các nhân vật ngoài đời diễn vở kịch đời quá dở.Không lại phản tự nhiên quá.Ngắn ngủi mà đằng đẵng.Không trình bầy nữa.