Bansir đưa tay chỉ vào dòng người mang nước, mình để trần, mồ hôi nhễ nhại đang lê bước một cách nặng nhọc từ dòng sông phía xa kia lên con đường chật hẹp.Tôi phải lấy lại niềm tin tưởng của những người tôi quen biết.Sharru Nada không đáp mà điều khiển con lạc đà tiếp tục hướng đến thung lũng.Hai cặp mắt lờ đờ của hai con lạc đà bỗng nhiên mở to và sáng lên qua giọng hét của tôi.Chắc họ nghĩ rằng, mùa màng có thể bội thu mà không cần phải cày cấy tốt!Và rồi cha của ông sau đó không còn cách nào kiếm đủ tiền để chuộc lại ông.Thẻ đất sét vỡ thành trăm mảnh.Ai có thể kể cho chúng tôi nghe nữa không? – Arkad nói.Không biết bao giờ tôi mới đạt được ước mơ có được một cây đàn lia lớn hơn để có thể gảy nên những khúc nhạc mà tôi ao ước.Cháu bắt đầu hiểu ra rồi.