Tôi muốn ông giết chết ông cụ nhà tôi.Luôn cảm thấy bị khinh bỉ khi mọi người nhìn.Viết những điều này ra còn nghĩa lí gì khi không thay đổi được cục diện? Vấn đề là cục diện còn có thể thay đổi được.Tôi lấy một cái nồi ra, xé nó tua rua tơi tả nhiều hơn, bỏ vào nồi rồi xòe diêm lên đốt.Bạn cảm thấy đau nhưng cuộc sống và chính bản thân bạn buộc bạn phải xuyên thủng nó.Và như thế, dễ chả hay gì nữa.Có ai mất xe lại thế không.Lo nghĩ, chỉ dạy hộ cách sống cho người khác chỉ mệt xác và vô nghĩa.Tôi sợ những sự quen thân, gần gũi mà không hiểu nhau.Rồi lại ngồi trên ghế đá viết tiếp.
