Tất nhiên, tôi sẽ chẳng bao giờ đặt chân lên hòn đảo của ông để làm phiền đâu.Và sự vô tư của họ là sự vô tư của những con lợn.Tôi phải đòi một cuộc sống tiến bộ hơn.Tỉnh giấc vào chừng 1 giờ.Thế là trong đầu tôi loé lên ý nghĩ: Đốt! Tôi chạy lên nhà, mở tủ, lấy tập Mầm sống xuống.Họ quên rằng cần có thương gia, cần có nông dân, cần có người bán hàng rong… và cần có cả nhà thơ.Nó vẫn còn hoang dã.Họ bảo: Cháu làm sao sánh được với Bác.Chán ngán hơn rất nhiều so với hứng chịu sự thờ ơ của người dưng.Mà không hay và cũng chẳng để giải trí thì viết làm gì.