Mọi người ai cũng lo cho tôi.Đến giờ phút này còn chưa nổ mới dám tin mình là thiên tài chứ.Thật ra, có gì để mất đâu.Tất cả mối bận tâm của họ nằm trong vòng luẩn quẩn ấy.Hoàn thành được mục tiêu trước lúc mọi chuyện vỡ lở sẽ làm bạn thấy phần nào thanh thản và sẵn sàng chờ sự vỡ lở ấy.Bác không thoát được ra đâu.Có lẽ cũng không dám gần quá vì sợ bị hút vào rồi thì không dứt ra nổi.Họ cũng chả ngại chửi cầu thủ đội nhà lỡ sơ suất hay trọng tài bắt không hợp ý họ.Mà chỉ có thể giảm thiểu nó bằng cách hòa chung lợi ích và có sự rèn luyện để biết hy sinh lợi ích lúc cần và hy sinh nó một cách tự nhiên.Khi viết, ít ra là khi viết, tôi muốn mới.
