Bác trai có mấy câu tủ làm bạn muốn bội thực.Trên đường, bác vẫn lo đủ thứ.Bác hỏi: Sao con không đi học.Bác gái bảo: Con có ý kiến gì không? Tôi: Im lặng.Chỉ thấy một tí xíu thất vọng.Gọi đó là chiêu bích hổ du tường, được anh em kính nể.Em muốn mỗi lần xoay tràng hạt, em lại nhớ tới một người thân và nghĩ về người ấy.Bao nhiêu năm bạn sống theo cách đó và bạn nhận được thông điệp của sự mệt mỏi ngập tràn các ngóc ngách mà cơ thể bạn có thể chứa được.Sống sót đến ngày hôm nay và chập chững những bước đầu tiên, tôi biết nỗi khốn khổ tinh thần do đồng loại gieo rắc mà chúng ta thường gọi là định mệnh đối với những người nhạy cảm và tài hoa.Có điều, con đường thì khác.
