Ai bảo các cậu đi trốn hoặc chợt ùa ra nhiều quá.Mẹ: Con vẫn uống thuốc đều đấy chứ? Tôi: Im lặng.Bởi ngay khi thức dậy thì bạn đã quên ít nhiều.Người bảo đời là bể khổ.Bác hy sinh cho cháu ít thôi, quan tâm đến cháu ít thôi để san sẻ cho họ nhé.Nhưng họ lại cho đó là một ảo tưởng trong cái xã hội này.Nhưng tự lúc nào yêu viết mà không hay.Có lẽ sẽ rất lâu nữa hoặc không bao giờ tôi mới khóc lại được như thế.Tôi, nó, không cần ai gọi cũng có thể vùng dậy ngay khi có việc cần.Mệt sao cháu còn đi chơi.