Ông sẽ được thoát li, thoát li khỏi những kẻ như tôi.Về sau, nàng là một cái gì đó mà tôi dựa vào, tôi kiếm tìm mỗi khi đến lớp.Lúc này chỉ có bạn là người viết và bạn là độc giả.Bạn sẽ nghe thấy dưới tầng ba tiếng dập cửa, tiếng vặn nước, tiếng giật nước, tiếng khạc nhổ, tiếng bước chân… Chúng không đến dồn dập mà cứ vài giây im lặng mới xuất hiện làm trạng thái mơ hồ của bạn giật mình thon thót.Và sưởi ấm ta bằng những giọt nước mắt không lời.Chả là tôi có làm chân loăng quăng ở công ty gốm sứ mây tre đan của chị.Và trong những lúc tìm đến cái mới, thứ mặc cảm (và có thể cả sự e sợ) của kẻ cô độc luôn xuất hiện khi có sự đụng chạm với những chuẩn mực cũ của những người hắn tôn trọng (hoặc thấp cổ bé họng hơn).Giờ đây, khi cái chú công an hay cảnh sát gì đó đèo tôi về phường trên chiếc xe của tôi.Nhủ cố nhớ mà viết lại những đoạn thú vị.Xin lỗi nhé, buồn ơi.
