Hồi đó tôi sống một thời kỳ khó khăn.Sau, duỗi bắp chân, rồi tuần tự đến những bắp thịt khác trong cơ thể.Rồi tôi chép lại cả những lý lẽ thuận lẫn những lý lẽ nghịch, và tôi thường thường nhận thấy rằng sự thực ở vào một nơi nào đó, khoảng giữa hai thái cực ấy.Tôi đã học được một bài học mới, không cò lo lắng, không còn tiếc thời phong lưu trước, không lo về tương lai nữa.Bạn hãy ngã lưng vào ghế, nhắm mắt lại, rồi rán cùng một lúc nghĩ tới tượng thần Tự Do [11] và tới công việc bạn định làm sáng mai.Hoặc tôi hỏi người thợ hớt tóc đứng suốt ngày có thấy mệt không.Kiếm cách nào bây giờ? Không có kinh nghiệm.Tôi nhiều lần đứng trong Công viên Quốc gia Jasper ở Gia Nã Đại, chiêm ngưỡng vẻ đẹp xán lạn của một trong những ngọn núi đẹp nhất Mỹ Châu.Tôi biết chắc riêng tôi, tôi không phải lo gì hết.Nó huỷ dung nhan họ, làm cho hai hàm răng nghiến chặt lại, làm cho nét nhăn hiện lên mặt.
