Tôi, một thằng bán bánh bích quy mà coi việc vận tải các chất nổ! Chỉ nghĩ tới sự phải đứng giữa hàng ngàn tấn thuốc nổ T.Trong hai chục năm ấy từ 1890 tới 1910, không lúc nào ngớt người đến nhà ông- như tín đồ hành hương ở đất Thánh - để được ngó dung nhan, nghe tiếng nói, hoặc rờ vạt áo của ông.Có khi ông dùng nha phiến cho dễ ngủ.Có nhiều người tại ngũ, ở xa đại chiến trường mà tinh thần cũng hoảng loạn.Đó là qui tắc thứ nhất.Tôi gặp bà ta ngồi với ông chồng trong một toa xe lửa có phòng ăn, từ Nữu Ước về một xứ có trại ruộng của tôi là Missouri.Tôi sẽ đọc loại sách cần phải gắng sức suy nghĩ và chú ý mới hiểu được.Sáng hôm sau thức dậy, đầy tự tin vì đã phú cho Thượng Đế dắt dẫn.Ít khi chúng tôi có tiền lắm - trừ mỗi năm một lần, lúc bán heo.Thế là mặc dầu đau xót trong lòng, ông rán làm tròn bổn phận "gà trống nuôi con".
