Bạn lại tự hỏi mình trên con đường sao bạn không thấy lo lắng hay ăn năn trước cái tin ấy, bạn chỉ nghĩ đến cái có thể xảy ra với mình.Và trong lúc cô đơn này, tôi vẫn muốn là em biết muốn.Nhưng dù sao thì tôi vẫn bị cái tưởng tượng ngầm ấy ám ảnh sơ sơ.Hai tiếng trước tôi đang… Đang làm gì nhỉ? Mẹ kiếp! Cho tôi 2 tiếng nữa để nhớ ra.Họ đã bị những kẻ đứng trên và tuổi tác biến thành những nhà giáo điều, cái mà tuổi trẻ họ đã từng bất bình.Mà cũng là bỏ ngoài tai, ngoài mắt, ngoài xúc giác tất cả.Đôi khi tôi mặc cảm vì sự mâu thuẫn và âm thầm chống đối này.Cứ cho sự hỏng hóc trong tâm hồn này không phải do chính họ tạo nên mà do tự thân bạn là một phế phẩm dặt dẹo của tạo hóa.Đi đâu cũng vất vả.Tôi nhớ lại một số kỷ niệm nơi vườn thú này.
