ở chương 3 chúng ta đã thấy người không may mắn có mức độ lo lắng cao hơn người may mắn và người trung hòa.trong một cuộc phỏng vấn, Robert nhấn mạnh đến ý thích sự đa dạng, phong phú trong cuộc đời mình: “tới ngày đi nghỉ,chúng tôi không bao giờ đặt phòng trước mà cứ thế bay đi và khi tới nơi mới đăng ký khách sạn”hễ định mua vé số là tôi lại tự nhủ còn lâu mình mới trúng.Sự khác biệt giữa hai nhóm thật quyết liệt.Helzberg, lúc đó ở tuổi 60, đang nghĩ đến chuyện bán công ty của mình, nhận ra công ty mình có thể là dạng công ty Buffet quan tâm tới.tôi đề nghị bạn hãy nhìn thật nhan vào gương mặt họ và quyết định xem bạn sẽ làm theo lời khuyên của ai.Tôi trình bày cho họ xem một bức tranh ghép khổng lồ mà đài truyền hình thiết kế đặc biệt cho thí nghiệm này – gồm những mảnh ghép trùng khít nhau để tạo thành hình một bộ xương thật lớn.Tôi hỏi những người may mắn và người không may xem họ sử dụng trực giác của mình thương xuyên như thế nào, và họ cóhãy coi nó như một thứ chuông báo động – một lý do để ngừng lại và suy xét tình huống hay ra quyết định một cách cẩn thận.sau khi tưởng tượng ra ba cuộc hẹn hò thất bại, một người không may bình luận: “tôi sẽ chẳng làm gì cả.