Có bệnh nhân nhìn bà già, mặt buồn rười rượi như bị gợi những ký ức về miền quê.Xuống nhà, ông nội vừa sang.Khi bạn tưởng tượng nhiều bạn sẽ thấy chán.Khi ấy, nó sẽ bước chập chững sang những điều tôi viết và thu hoạch cái mình cần.Còn hơn bị coi là thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo.Chụp xong lên chiếu đánh chén ngắm ngó người ngợm phố phường.Dù sao tôi vẫn không thể không e dè dư luận.Ông sợ đó sẽ là những ánh hào quang rực rỡ cuối cùng.Vẫn có những nỗi buồn nhớ và thất vọng xen vào.Và chẳng bao giờ chịu dành ra thời gian đủ viết một truyện ngắn để suy nghĩ về một lịch trình sinh hoạt hợp lí hơn.
