Khi xem những cuộc phỏng vấn của Barbara Walters tôi thường thấy thất vọng.Sau lần thất bại ở đài phát thanh Miami, tôi đã tự nghiệm ra nguyên tắc này.Giả dụ như trên tường có treo một tấm hình chụp gia chủ đang đứng ở Quảng Trường Đỏ chẳng hạn, hãy hỏi về chuyến đi Nga của họ.Và dù trò chuyện theo kiểu cổ điển hay hiện đại, bạn cũng phải biết nói như thế nào cho có duyên, cho vừa lòng đẹp ý.Thậm chí nó còn phá vỡ những ấn tượng tốt đẹp mà trước đó bạn đã cố công tạo dựng.Thậm chí bạn đã ngập ngừng à, thì, ờ… bao nhiêu lần rồi.Liệu tôi có nói điều gì không phải hay không? Tôi cố trấn tĩnh và tự nhủ hãy tự tin lên, cứ nói những gì mà mình nghĩ lúc đó.Chúng ta có thể bắt đầu với vẻ bớt e ngại hơn, dạn dĩ hơn.Nếu kể về việc bạn đã tức điên lên như thế nào khi người nhân viên ở ga xe lửa không chịu giúp bạn chỉ vì anh ta đã hết ca làm, anh ta còn bảo bạn hãy chờ người khác giúp, tức là bạn đang châm ngòi cho một cuộc trò chuyện có nguy cơ… không bao giờ kết thúc.Ô, thằng bạn đằng kia lâu lắm rồi mình chưa gặp, có lẽ mình qua đó một lát nhé.
