Cốc đầu là họ đã sợ lắm rồi.Anh họ bảo chị út và bạn: Chủ nhật bận gì không, anh đưa hai đứa đi mua sắm.Ba năm! Vậy mà anh không nhớ nổi cái số xe.Nhưng mà chả tin được anh bác sỹ này lắm.Nhưng bạn vừa tập thể dục vừa lo quên béng mất chúng.Không có lí do mà khóc như hôm trước (ví dụ như thế, chuyện mà) thì hiếm lắm.Ông anh bảo chắc cháy được cả ngày.Sự quên tỷ lệ thuận với rủi ro.Tại sao mình lại phải đóng kịch hả? Tại sao? Đừng hòng! Ta cứ vác cái bộ mặt tỉnh bơ này ra.Tôi thấy lòng nhẹ đi nhiều.
