Nhà văn quì bên giường vợ.Có phải tôi nói đâu.Vừa tức giận vừa thương xót vừa không hiểu tại sao.Đêm hôm khuya khoắt, vắng lặng, nó sủa ai? Nó sủa cái bóng của nó? Hay nó sủa thần chết? Cứ nằm mở mắt trong thứ mờ mịt giăng quanh.Đơn giản vì hai cái đó bản chất giống nhau: Bó hẹp về cảm quan.Anh biết không? Em mong anh hơn cả những lúc chúng mình mới yêu nhau.Hãy thử cho trí tưởng tượng mở máy xem, khi mà bạn đang ngồi im mà không được viết.Hai anh em kéo co vài lần bỗng bạn thấy mình không thấy mặt ông anh.Chỉ biết mình mãi mãi lăn.Chỉ biết rằng ông sẽ sung sướng và không hề có thừa một phút giây nào để buồn đau, dằn vặt.