Không có gì so sánh với nó được.Ai là người trong chúng ta không tự nhủ rằng: "khi nào có thêm chút thì giờ, sẽ làm việc này, việc nọ"?Sự mong mỏi mà không được thoả mãn có thể làm cho y luôn bứt rứt.Nhưng bây giờ tôi già rồi và nghỉ hay không là tùy tuổi tác.Vậy mà tôi biết nhiều người mà đời sống là một gánh nặng cho họ, cho người thân và bạn bè chỉ vỉ họ không chịu nhận ra lẽ dĩ nhiên ấy.Tôi sợ những lời khuyên của tôi có giọng dạy đời và đường đột quá.Nhưng dù giàu đến bậc nào, bạn cũng không thể mua lấy được một phút.Không có gì giản tiện hơn.Hỡi người đời, anh phải tự biết anh.Đến mức đó thì đời ta có thể như đời sống trong tù và không phải là của ta nữa.