Không phải không có lúc tôi giận bố nhưng khi trải qua những cơn đau tôi mới nghĩ chắc bố cũng có nhiều cơn đau như thế.Đấy là theo qui ước của họ và đời sống bạn dính vào qui ước ấy như con muỗi trao cánh cho mạng nhện.Nhưng trong đêm, với đôi mắt mở thao láo, bạn còn cảm thấy độ vang của tiếng thét ấy.Lúc đó tôi không có nhà.Xã hội loài người thì phải như thế.Bác gái bảo: Con có ý kiến gì không? Tôi: Im lặng.Còn lại, không xứng làm bạn tôi…Cái thùng rác lở loét hơn.Và gõ, có lẽ còn mệt và lâu hơn viết, nó lại đâm ra là một công việc nặng nhọc hơn cả và thấm thía sự cô độc hơn cả trong lúc này.Là những nguyên cớ để bạn tha thứ, tha thứ mãi mãi.
