Tôi khóc vì cứ phải chống lại sự e ngại động chạm đến người lớn hơn khi viết.Á à, cá không ăn muối cá ươn… Tưởng tưởng chơi chút vậy thôi, ai dám hỗn.Tôi cũng chấp nhận thế, mặc dù, với tôi, cái xe ấy vứt đi cũng được.Có thể những suy nghĩ ấy không hiện rõ trong từng chữ của nội tâm.Tớ và thằng em ngồi ở hàng ghế 15 cao hơn hàng ghế 1 trận trước tớ ngồi nên có lẽ số vị tục tĩu ở xung quanh ít hơn lần trước.Bác không bán hàng nữa, cho thuê cửa hàng.Nhưng trong tiềm thức, trong bản năng thường xuất hiện những cơn đói da.Có một cái gì đó cản trở họ, chúng ta.Những người ngoài cuộc (mấy ai ngoài cuộc) ngồi khoanh tay nguyền rủa lại thường thể hiện thực ra mình cũng chẳng hơn gì.Vừa đi đá bóng về buổi chiều, bác hỏi: Hôm nay cháu có đi học không.